Tập thơ này tôi viết vào những ngày tâm trạng treo trên nhánh bông giấy đối diện nhà. Mấy bài này không xếp theo thứ tự gì cả, cũng không có theo thể thống gì, đơn giản là nhiều chữ trong đầu nên viết ra cho bớt suy nghĩ. Bởi vì đây là tập thơ nên tất nhiên chúng không liên quan về mặt bố cục hay thể loại… nhưng chủ thể đằng sau những câu thơ thì có thể chỉ là một người…
Anh ước lối em về hàng cây nghiêng nắng
Ước má môi hồng không vết thời gian
Ước đêm thâu em nằm yên giấc ngủ
Chẳng u buồn, cũng chẳng nhớ về anh.
Sài Gòn vắng em buồn như sóng vỗ
Nắng hanh vàng lau mắt lệ chưa khô
Em về chưa hay lang thang ngoài phố
Chút ân tình lấy màu buồn ra tô.
Ban công, cà phê, màn sương sớm
Đêm không ngủ nghê, ngày đến vội
Tiếng ghi ta, lời ca của chú
“Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời trôi”.
Anh vẽ nỗi nhớ em thành con chữ
Và viết tiếng em cười thành lời ca
Đun ấm trà toả mùi thương vị nhớ
Rót vào lòng để ngỡ vẫn còn em.
“Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ”
Cũng tại thu buồn anh mới hận mùa thu
Không có em mùa thu mưa giăng lá đổ
Mưa ở trong lòng, lá nỗi nhớ vàng rơi.
Bụi hoa giấy nhớ em thu mình khóc
Anh cũng vậy nhưng lệ giấu đằng trong
Loài sẻ nhớ em nên vang tiếng gọi
Anh gọi Mặt Trời đốt nắng tìm em.